Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công - (Chương 72) - Tác giả Miêu Bát Tiên Sinh Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
1. [Edit]Tôi bỏ chạy sau khi ngược bốn tên tra công - Wattpad; 2. Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công - Truyện Full; 3. Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công (Wattpad.VN) 4. Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công - GetTruyen; 5. Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công; 6.
Tên gốc: 渣四个渣攻后我跑路了. Tên truyện: Tôi bỏ chạy sau khi ngược bốn tên tra công. Tác giả: Miêu Bát Tiên Sinh/猫八先生. Thể loại: Đam mỹ, chủ thụ, xuyên sách, hiện đại, dị năng, nghịch tập, nhẹ nhàng, sảng văn, HE, 1v1, thanh thuỷ văn. Tình trạng bản gốc: 136 chương (133 chính văn - 3 chương ngoại truyện)
. Chương 40 Giải quyết Edit – beta Axianbuxian12 “Lộ Vinh! Đây rốt cuộc là chuyện gì?!” Vẻ mặt đại trưởng lão nghiêm khắc, hỏi. Lộ Vinh cưỡng chế khiến bản thâm bình tĩnh lại, nhìn về phía Mục Thanh Đồng cách đó không xa “Tôi cũng là bị che mắt, lúc ấy là cậu ta cầm nhẫn của mẹ tôi tìm tới đây.” Lộ Vinh lúc ấy lấy chứng cứ đá Lộ Nhậm ra khỏi Lộ gia, đều đến từ Phó Dao. Phó Dao để lại một đoạn video, lúc ấy tinh thần Phó Dao đã không còn được bình thường, ở viện điều dưỡng vẫn luôn lặp đi lặp lại nói không thấy con mình đâu. Lộ Nhậm chưa từng muốn tìm sơ hở từ những chứng cứ này, dưới tác dụng của cơ chế tu sửa cốt truyện, việc Lộ Vinh có thể trộm đào thay lê không chút sơ hở cũng không kỳ lạ. “Nếu không, chúng ta gọi cậu ta tới hỏi thử một chút?” Lộ Vinh vẫy tay với Mục Thanh Đồng. Khi Lộ Nhậm xuất hiện, t đã trốn đến phía sau đám cao thủ Lộ gia. Không thể trách y nhát gan, thực sự là vì lần trước bị Lộ Nhậm bắt đã tạo thành bóng ma tâm lý quá lớn cho y. Nghe Lộ Vinh gọi mình, Mục Thanh Đồng lại thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, chỉ đành nghe lời đi tới phía trước. Y mới đi được vài bước, đột nhiên khóe mắt loé lên ánh kiếm rồi nghe Lộ Nhậm hét một câu “Nằm xuống!” Mục Thanh Đồng nghe thấy giọng Lộ Nhậm, thân thể lại không thể phản ứng kịp. Sau khi y xuyên qua tới đây, chưa từng tu luyện ngày nào, chút võ học cơ bản ban đầu cũng mất rồi. Trong một giây ngắn ngủi, Mục Thanh Đồng chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, y theo bản năng cúi đầu, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là thân thể y, đã không thể tiếp tục cái động tác này, ý thức rơi vào bóng tối vĩnh hằng. *** Mục Thanh Đồng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong ký túc xá. Y mê mang một hồi, mới nhớ ra tên thật của mình gọi là Lý Điền. Lý Điền cầm lấy điện thoại, nhấn mở biểu tượng trò chơi quen thuộc kia. Nhắc nhở không thể kết nối với server nhảy ra. Lý Điền nhíu mày, cảm thấy mọi chuyền đều không thích hợp. Đó rốt cuộc là một giấc mơ hay là thật sự đã trải qua, nếu là mơ, vậy tất cả đều quá chân thật. Nếu là thật sự trải qua, y rõ ràng trở thành vai chính, tại sao rơi vào kết cục như vậy. Vai chính trong trò chơi, rõ ràng chẳng cần làm gì cũng sẽ được thiên chi kiêu tử yêu đến chết đi sống lại. Lý Điền cảm thấy mình xuyên qua là được trời cao thiên vị, để y thoát khỏi thế giới hiện thực nhàm chán, tiến vào thế giới cổ võ giả kỳ lạ kia. Ngay lúc y lặng im suy nghĩ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Lý Điền theo bản năng bắt máy, đầu kia điện thoại là tiếng phổ thông nhấn mạnh kì lạ. “Anh bạn, cậu mà lại không trả tiền, chúng tôi sẽ phải đi tìm giáo viên của cậu……” Lý Điền kinh sợ, vẻ mặt hoảng loạn cúp điện thoại. Ngay sau đó lại có tin nhắn tới, Lý Điền tay run rẩy mở ra xem, phát hiện bên trong là ảnh chụp khi y mượn tiền và thông tin liên lạc. Y phẫn nộ ném điện thoại xuống đất, kéo chăn che đầu lại. Tất cả đều là lỗi của cái game người trong sách kia, nếu không phải tại cái trò chơi kia, y sẽ không đi mượn tiền để nạp, cũng sẽ không lưu lạc tới tình trạng hôm nay. Rõ ràng y đã tốn nhiều tiền như vậy, tại sao trong giấc mơ hư hư thực thực xuyên qua kia, Kỷ Kiêu trước sau vẫn chưa từng nhìn y với con mắt khác. Chẳng lẽ y không phải là vai chính sao? *** Mục Thanh Đồng chết, khiến tất cả mọi người ở đây không kịp đề phòng. Kỷ Kiêu trong khoảnh khắc Mục Thanh Đồng ngã xuống, phi thân đuổi theo về nơi phóng ám khí. Không thu hoạch được gì. Kỷ Kiêu quay lại, ngồi xổm bên cạnh thi thể Mục Thanh Đồng kiểm tra cẩn thận, sau đó đứng dậy. “Trên cây đằng kia có dấu vết có người mai phục, hẳn là cổ võ giả có vũ khí bản mệnh với hình thái ám khí, ngưng tụ nguyên tố ngũ hành hình thành ám khí đả thương người ngay tại chỗ.” Kỷ Kiêu khẽ nhíu mày, “Khi ám khí xuất hiện, người đã chạy rồi.” Đại trưởng lão nghe vậy, đi tới nhìn qua, gật đầu “Quả thực là như thế.” Lộ Nhậm nhìn về phía Lộ Vinh, nói thẳng “Trùng hợp như vậy, anh vừa gọi Mục Thanh Đồng lại đây, cậu ta liền chết?” Mục Thanh Đồng từ đầu đến cuối vẫn luôn trốn ở giữa cổ võ giả Lộ gia, chỉ cần nguyên tố ngũ hành xuất hiện dao động bấy thường, sẽ được cổ võ giả phát hiện ta ngay. Người trốn ở trên cây cứ chậm chạp không động thủ, tận đến khi Mục Thanh Đồng rời khỏi vòng an toàn. Lộ Nhậm nhìn Mục Thanh Đồng ngã xuống, trong lòng có chút phức tạp. Cậu đã thấy nhiều sống chết, không có mấy liên quan đến Mục Thanh Đồng, lúc này không thể nói là đâu lòng, chỉ là cảm xúc đan xen lần lộn. Lộ Vinh này, thật sự quá mức vặn vẹo, không có tam quan bình thường, không thể để hắn ta sống sót. Nếu không, Lộ Vinh mãi mãi là viên đạn đúng giờ sẽ bắn ra của tuyến cốt truyện này. Lộ Vinh lạnh lùng liếc mắt nhìn thi thể Mục Thanh Đồng một cái, nói “Đó chẳng qua là một kẻ lừa đảo mà thôi, chắc chắn là có người sai khiến cậu làm, anh cũng bị cậu ta lừa. Tiểu Nhậm, hôm nay là ngày Lộ gia tế tổ, đừng chậm trễ chính sự.” Lộ Nhậm quả thực là bị hắn ta vô sỉ làm tức cười, cậu lôi một thứ ra, ném vào người Lộ Vinh. “Nếu anh chắc chắn bản thân là người Lộ gia, vậy theo quy tắc Lộ gia đi.” Lộ Nhậm ném qua là gia huy Lộ gia, mỗi con cháu Lộ gia từ nhỏ đã mang trên người một cái gia huy độc nhất. Quy tắc Lộ gia, lấy gia huy có thể khiêu chiến bất cứ người nào trong Lộ gia, người thua bị đuổi đi. Lộ Vinh nắm gia huy, vẻ mặt nhìn Lộ Nhậm rất là âm trầm “Em đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Lộ Nhậm cười nhạo một tiếng “Dáng vẻ bây giờ của anh, thật là chó cùng rứt giậu.” Lộ Vinh “Em muốn đánh, anh lúc nào cũng có thể tiếp, nhưng hôm nay là ngày tế tổ, anh không thể để em gây chuyện ở đây.” Cho dù trong lúc này, Lộ Vinh vẫn ôm khư khư cái giá gia chủ và anh trai tốt không buông. Hắn ta nhìn qua đại trưởng lão, nói “Đại trưởng lão, việc tế tổ quan trọng……” Đại trưởng lão lại xua tay “Không sao, ta tính qua rồi, ba ngày sau cũng thích hợp tế tổ.” Lộ Nhậm chêm thêm một câu “Không giải quyết xong cái đống hỗn loạn này, tổ tông nhìn thấy có lẽ cũng sẽ tức đến không nhận tế phẩm đấy.” Đại trưởng lão bất đắc dĩ nhìn qua Lộ Nhậm, không trách cậu ăn nói linh tinh, xoay người mặt hướng về mọi người. “Tế tổ hoãn lại đến ba hôm sau, hôm nay giải quyết vấn đề trong gia tộc trước. “ “Đi Diễn Võ Trường.” Lộ Vinh nhấc chân muốn đi. Lộ Nhậm lại là lắc mình ngăn trước mặt hắn ta, nói “Không cần, tôi thấy chỗ này rất tốt, cũng để các tổ tiên nhìn xem, ai là con cháu Lộ gia chân chính.” Cậu nói bóng nói gió, Lộ Vinh có hơi hoảng loạn, lại âm thầm bình tĩnh lại. Cho dù Lộ Nhậm biết bí mật kia, cũng không có chứng cứ. Lộ Vinh nhíu mày “Ở chỗ này làm hỏng dàn tế thì?” Lộ Nhậm “Sao thế, anh không tin thực lực đại trưởng lão, có ông ấy ở đây còn có thể thương tổn đến người khác sao?” Mọi lý do Lộ Nhậm đều nhất nhất giải quyết, cậu không thể để Lộ Vinh có thời gian làm động tác khác. Đêm dài lắm mộng, đặc biệt là loại người quỷ kế đa đoan như Lộ Vinh. Người Lộ gia dưới mệnh lệnh của đại trưởng lão, ngầm hiểu nhường ra một mảnh đất trống lớn. Lộ Vinh vẫn không ngưng tụ vũ khí bản mệnh, mà lại rút đoản đao phòng thân ra, bày ra tư thế nghênh chiến. Lộ Nhậm lại không khách khí, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, trực tiếp nâng kiếm đâm tới. Trên thân kiếm Vạn vật, cuồn cuộn ngũ hành chi khí, khiến Lộ Vinh có hơi kinh ngạc. Chẳng qua là vừa ngưng tụ ra ngũ hành chi khí, bên trong trận chiến gấp không chờ nổi lấy ra bản lĩnh cuối cùng như vậy. Đây là điều kỵ nhất. Lộ Vinh trấn định lại, cảm thấy bản thân dường như quá xem trọng Lộ Nhậm, tuy rằng đối phương thiên phú tốt, cùng lắm cũng chỉ là một nhóc con. Tâm tư Lộ Vinh quay nhanh, đang muốn nghĩ thêm, lại thấy Lộ Nhậm mang theo khí thế thẳng tiến không lùi chính diện ập tới. Hắn ta cả kinh, chân khí tuôn trào ra từ đầu ngón tay, bao bọc lên trên ở lưỡi đao. Chẳng qua là vừa ngưng tụ vĩ khí bản mệnh, uy lực có thể mạnh…… Lưỡi đao chạm nhau, vũ khí trên tay Lộ Vinh vỡ thành từng mảnh, rơi xuống mặt đất. Lộ Vinh kinh ngạc, Lộ Nhậm lại không chút nương tay, lưỡi đao thuận thế xẹt qua mặt Lộ Vinh. Lộ Vinh cúi người lui gấp, lại tránh không kịp, mấy sợi tóc nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Còn chưa hết, Lộ Nhậm lại đá vào ngực Lộ Vinh một cái. Trên lễ phục chỉnh tề của Lộ Vinh có thêm một dấu chân, cả người bay ngược đi ra ngoài mấy mét. Hắn ta theo bản năng giơ tay sờ, phát hiện tóc mái gọn gàng trước trán lại bị Lộ Nhậm cạo mất. Bị thương không nặng nhưng lại cực kỳ sỉ nhục người khác. Lộ Vinh bùng nổ, quát “Lộ Nhậm, đừng quá quá đáng.” Lộ Nhậm cười nhẹ, nâng kiếm lên tiếp tục tấn công. Thế kiếm Lộ Nhậm không ngừng, Lộ Vinh không đường để lui, trong tay lại không có bất cứ vũ khí gì, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ thật sự sẽ bị đâm cho mấy lỗ. Hắn t không do dự, lật tay, vũ khí bản mệnh thành hình trong lòng bàn tay. Hai thanh vũ khí chạm nhau, Lộ Nhậm lại giương giọng hét một câu “Đại trưởng lão! Chứng cứ tới rồi! “ Thân hình đại trưởng lão như một cơn gió, đột nhiên xuất hiện phía sau Lộ Vinh, giơ tay chế trụ Lộ Vinh. Đại trưởng lão cầm lấy Lộ Vinh vũ khí bản mệnh, giơ ra trước mặt mọi người, nói “Đầu thú ở chuôi đao, đây là chứng minh cho huyết mạch Phó thị……” Tất cả mọi chuyện, đều là kết cục mà Lộ Nhậm làm ra. Cậu không ngốc, đương nhiên sẽ không dựa vào dũng khí một mình chạy tới đấu với Lộ Vinh. Vào hai hôm trước, Lộ Nhậm đã tìm đến đại trưởng lão vừa xuất quan, giao lại chứng cứ duy nhất Phó thúc để cho đại trưởng lão. Mọi người ồ lên, Lộ Vinh bị phong bế đan điền, nhốt vào nhà giam riêng Lộ gia, chờ sau khi điều tra rõ ràng sẽ đưa đến hiệp hội cổ võ giả. Bên trong nhà giam tối tăm, Lộ Vinh ngồi trong góc, ngây người nhìn chằm chằm phía trước. Lễ phục trên người hắn ta đã hỗn độn bất kham, đầu tóc chỉnh tề bị Lộ Nhậm cạo đi một nắm nhìn qua thật nghèo nàn. Chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, trên người Lộ Vinh đã hoàn toàn không còn dáng vẻ khí phách của gia chủ Lộ gia nữa. Nơi xa có âm thanh mở khóa truyền đến, sau đó là tiếng bước chân. Lộ Vinh ngẩng đầu, thấy Lộ Nhậm đi đến. “Thế nào? Đến khoe khoang à?” Lộ Vinh lạnh giọng nói. Lộ Nhậm cười híp mắt, chẳng vì thái độ của Lộ Vinh mà tức giận “Tôi là tới nói cho anh một bí mật nhỏ, bí mật nhỏ có liên quan đến anh.” Lộ Vinh quay mặt sang một bên, không nói chuyện. Lộ Nhậm tiếp tục “Anh có từng để ý chưa, vũ khí bản mệnh của anh ngày càng vẩn đục, cho dù hôm nay không có tôi, anh cũng sống không được lâu nữa đâu.” Lộ Vinh đột nhiên ngẩng đầu “Mày nói bậy!” Tuy Lộ Vinh tham vọng lớn, nhưng cũng biết, ở thế giới này, thực lực mới là tất cả, cho nên từ trước đến nay trong việc tu luyện hắn ta đều cực kỳ chăm chỉ. Lúc này, tuy rằng sắp bị trục xuất khỏi Lộ gia, nhưng những chuyện khác hắn ta đều làm rất sạch sẽ, không để lại bất cứ chứng cứ gì. Trước mắt bao người bị Lộ Nhậm đánh bại, bị đại trưởng lão chế trụ, ngược lại giúp hắn ta để lại một con đường sống. Hắn ta là cổ võ giả đã đăng ký, Lộ gia không có quyền dùng hình với hắn ta. Chỉ cần hắn ta có thể rời khỏi nơi này, lo gì không thể Đông Sơn tái khởi. “Đây là khuyết điểm trí mạng của huyết mạch Phó thị, tham vọng lớn, dễ tẩu hỏa nhập ma, không ai có thể sống quá 40 tuổi.” Lộ Vinh “Mày đang lừa tao!” Lộ Nhậm xoè tay ra, Kỷ Kiêu đặt sách cổ chú Phó để lại vào tay cậu. Cậu nói với Lộ Vinh “Đây là chú Phó để lại, gia phả Phó thị, bên trên viết nguồn gốc của dòng huyết mạch này.” “Tôi đọc cho anh nghe.” “Chỉ cần là huyết mạch Phó gia, không có ai sống quá tuổi tứ tuần, huyết mạch thừa hưởng tính tham lam của Thao Thiết……” Giọng điệu Lộ Nhậm vững vàng không gợn sóng, đọc tiếp “Phó Hữu Đạo, mất năm 25 tuổi; Phó Phi, mất năm 32 tuổi……” Lộ Vinh càng nghe, vẻ mặt càng dữ tợn. Hắn ta nhớ lại sự khác thường khi chân khí vận hàng trong mấy lần mình bế quan. Lộ Nhậm thấy mặt hắn ta trắng như tờ giấy, vứt ra cọng rơm cuối cùng “Đúng rồi, chú Phó muốn đưa anh đi, chính là vì để anh sống sót.” Lộ Vinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua, mong muốn sống còn đã khiến hắn ta không rảnh lo cái khác “Ông ta có cách, chắc chắn ông ta đã nói cho cậu phải không?” Lộ Nhậm quả thực là bị sự vô sỉ của hắn ta làm tức cười, cũng không muốn nhiều lời với Lộ Vinh. Cậu lấy giấy sinh tử ra, nói “Ký đi. Quyết sống chết trên sàn đấu. Anh thắng thì tôi thả anh đi và nói cho anh cách giải quyết vấn đề.” Lộ Vinh vội vàng xem qua rồi ký tên. Nếu đối tượng đấu võ là Lộ Nhậm thì hắn ta không quá lo lắng. Cổ võ giả kị nhất là người nhà giết nhau. Mặc dù giữa hai người có thâm thù đại hận, giết người có cùng dòng máu cũng có thể khiến tâm ma xuất hiện, võ đạo không thể tiến thêm một bước.” Cho nên nhiều năm như vậy, Lộ Vinh ngay từ đầu chỉ là muốn nuôi phế Lộ Nhậm, sau lại muốn đưa cậu đi Bắc Châu, để người ta giở trò trên đường. Hắn ta chưa từng nghĩ tới đích thân giết chết Lộ Nhậm, chính là sợ sẽ hình thành tâm ma. Lộ Nhậm còn quá trẻ, không rõ nguy hiểm trong đó. Lông mày Lộ Vinh nhíu chặt hơi thả lỏng ra, chỉ cần còn sống, tất cả đều còn có khả năng. “Có phải cảm thấy tôi quá non trẻ, rất dễ lừa.” Giọng nói Lộ Nhậm mang theo ý cười vang lên. Lộ Vinh ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đột nhiên trở nên thật xa lạ này. “Ban nay tinh thần anh không ổn định, không hỏi rõ ràng người quyết đấu với anh là ai.” Lộ Nhậm cười khinh miệt, nói “Đương nhiên không phải là tôi, ân oán giữa tôi và anh, đã chấm dứt ở trước dàn tế rồi. Kế tiếp đây, là ân oán giữa anh ta và Kỷ Kiêu.” ***
Đánh giá từ 43 lượt Bạn đang đọc truyện Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công của tác giả Miêu Bát Tiên lòng Kỷ Kiêu, cậu là một hình bóng đặc biệt, khiến Kỷ Kiêu nhớ mãi không quên. Nhưng mọi người đều cho rằng, có người trân trọng cậu đến thế mà cậu không biết quý trọng, còn dám lừa gạt Kỷ Kiêu, ác độc châm ngòi quan hệ của hắn ta với người Cảnh và cậu là cặp đôi chơi cùng nhau từ nhỏ, người người đều cho rằng hai người là thanh mai trúc mã, nhưng mà cậu lại quá khiến người chán ghét, cứ bu bám lấy Thịnh Cảnh, làm tất cả mọi thứ để ép Thịnh Cảnh đính hôn với Diễn có một tình nhân nhỏ, khi mọi người thấy cậu, họ đều cho rằng cậu là một người không biết tự lượng sức, càng không biết thân biết phận, đã nói rõ chỉ là thế thân, nhưng lại mơ tưởng có thể lấy được trái tim Thời Chỉ cùng cậu là đối thủ một mất một còn của Nghiêm Chỉ, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu tự tìm đường chết, dám can đảm cướp người trong lòng của thiên chi kiêu Nhậm đã chịu đủ việc làm người công cụ trong trò chơi tình yêu rồi, cậu thật sự không có hứng thú với chuyện yêu cũng có thể đọc thêm Nhân Vật Phản Diện Biến Thành Bạch Nguyệt Quang của cùng tác giả.
Edit - beta Axianbuxian12 Vùng trung tâm. Trải qua mấy năm phát triển, doanh địa đã phát triển trở thành một khu dân cư nhỏ, cùng loại với thị trấn loại nhỏ. Vùng trung tâm này, là nơi toàn bộ cổ võ giả trên đại lục hướng về, học viện trung tâm. Người sáng lập thì lại sống ở một nơi núi non bên ngoài khu dân cư. Lộ Nhậm lúc này đang hoài nghi cuộc đời. Ngày hôm qua đã xảy ra một ngoài ý muốn nho nhỏ, mấy năm gần đây, có lẽ có ý thức của Thương Hành ảnh hưởng, bốn hóa thân của hắn rất ít đồng thời xuất hiện bên cạnh cậu. Bốn người đều ở lục địa của từng người, mỗi năm sẽ có thời gian mấy tháng ở cùng Lộ Nhậm ở Vùng trung tâm. Đây là suy xét đến sự phát triển của Vùng trung tâm, khi bốn người đồng thời ở đây, thường xảy ra thảm trạng đánh nhau sập nhà sập cửa. Thời gian dài, tiến độ xây dựng của Vùng trung tâm, chẳng những không tiến, mà còn thụt lùi. Ngày hôm qua là ngoài ý muốn, Lộ Nhậm đột phá đến cảnh giới võ đạo, mấy người trùng hợp đều ở Vùng trung tâm. Bọn họ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ, Lộ Nhậm đã uống rượu. Cậu cũng không biết là bởi vì sau khi đạt tới cảnh giới, có thay đổi với cơ thể cậu hay là nguyên nhân gì khác. Tóm lại, Lộ Nhậm ngàn chén không say vẫn uống say. Thế là, Lộ Nhậm khi tỉnh lại, mặt đầy dấu chấm hỏi. Làm cổ võ giả, Lộ Nhậm khống chế thân thể rất kĩ càng, trước tiên cậu phát hiện không đúng. Cảm giác xa lạ lan từ xương cụt đến bên hông, một cảm giác rã rời xa lạ. Ký ức tối hôm qua hiện lên trong đầu, bắt đầu từ cảnh hôn môi. Cậu không bị gián đoạn kí ức, vẫn còn nhớ, cũng nhớ rõ đêm qua bản thân mình đã làm cái gì. Là cậu chủ động bắt đầu, tình đến nồng nhiệt, một khi bắt đầu là không thể vãn hồi. Vấn đề ở chỗ, trước khi bắt đầu, Lộ Nhậm bị quên mất một đoạn ngắn. Cậu không nhớ rõ cuối cùng người đưa mình về phòng là ai. Sau đó, tắt đèn, chỉ có thể nhìn thấy bóng, dựa vào cảm giác. Vấn đề là, bốn khí vận chi tử là cùng một linh hồn, dưới tình huống thần trí không tỉnh táo và ánh sáng không tốt, Lộ Nhậm căn bản không phân biệt được. "......" Lộ Nhậm lặng nghĩ thật lâu. Bây giờ trong phòng cậu không có ai, chỉ có đồ dùng rơi đầy đất và ga trải giường nhăn nhúm không nhìn ra hình dáng ban đầu thì có thể đoán ra tối qua rất kịch liệt. "Shhh——" Lộ Nhậm giật mình, sau lưng đau nhức làm mặt cậu nhăn lại. Cậu nhắm mắt lại, sau khi vận khí một vòng, mới ép cản giác đau nhức xuống. Cậu đứng dậy, mặc quần áo, đẩy cửa ra. Chuồn lẹ. Mãi đến Lộ Nhậm ngồi trên phi hành khí, cậu mới có thời gian sắp xếp lại chi tiết và ký ức. Thật ra cũng không thể trách Lộ Nhậm bỏ trốn, những năm gần đây, tình cảm của Lộ Nhậm và bốn khí vận chi tử đã tiến thêm một bước, nhưng trước sau chỉ dừng ở mức hôn môi mà thôi. Lộ Nhậm rất rõ ràng bốn người là một thể, đều là phân hồn của Thương Hành. Nhưng dù lý trí biết, trên mặt tình cảm vẫn có áp lực. Chỉ khi đối mặt một người còn tạm, khi mấy người họ đồng thời xuất hiện, Lộ Nhậm luôn có cảm giác bản thân là Hải vương, trong lòng có rào cản như vậy, đương nhiên không thể tiến triển đến bước tiếp theo. Không nghĩ tới, một lần đột phá, cồn làm giới hạn đạo đức của Lộ Nhậm giảm xuống không ít, thế là đã xảy ra ngoài ý muốn lần này. Lộ Nhậm nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài. Cậu không nhớ rõ rốt cuộc là ai, việc này nếu để ba người còn lại biết thì... Hậu quả không dám tưởng tượng. Lộ Nhậm từng hỏi Thương Hành, bốn phân hồn của hắn động một cái là đánh nhau túi bụi, có ảnh hưởng gì không tốt không. Lúc ấy Thương Hành nói trong tình huống bình thường thì ảnh hưởng không lớn, giữa các phân hồn cũng không thể làm tổn thương lẫn nhau. Đã có tình huống bình thường, vậy đương nhiên là có tình huống cực đoan. Ý của Thương Hành là, trong tình huống cực đoan, phân hồn cũng có khả năng sẽ giết chết một phân hồn khác. Dựa trên lý luận chuyển hóa đa nhân cách, Lộ Nhậm lý giải dễ dàng hơn nhiều. Giữa các nhân cách có thể tàn sát cắn nuốt lẫn nhau, vấn đề là, phân hồn biến mất không chỉ tạo thành thương tổn không thể đảo ngược đối với Thương Hành, Lộ Nhậm cũng không thể chấp nhận. Tóm lại, Lộ Nhậm trong thời gian ngắn đoán là lần này tuyệt đối thuộc vào tình huống cực đoan theo như lời Thương Hành nói, không thể tùy tiện đối đãi. Còn Thương Hành có thể khống chế toàn bộ tình huống, đúng lúc vì Lộ Nhậm đột phá, hắn cũng tiến vào trạng thái bế quan ngộ đạo. Thương Hành nói hắn lần này sau khi xuất quan, là có thể phá vỡ xiềng xích, cùng Lộ Nhậm rời khỏi cái thế giới nhỏ này. Phi hành khí nhanh chóng bay tới thành phố Kỳ Lân ở Đông Châu, Lộ Nhậm chỉ là tùy tiện mua chuyến bay gần nhất, cũng không để ý điểm đến. Chuyện đúng là thật khéo, phi hành khí bay tới thành phố Kỳ Lân, quê hương của Kỷ Kiêu. Những năm gần đây, ngoài việc cùng tu luyện với Lộ Nhậm ở Vùng trung tâm, phần lớn thời gian Kỷ Kiêu vẫn ở thành phố Kỳ Lân. Mà Lộ Nhậm, lại rất nhiều năm rồi chưa từng trở về. Cậu xuống phi hành khí, nhìn nơi đã trở nên gần như hoàn toàn xa lạ. Sau khi đột phá cảnh giới tông sư, tuổi thọ sẽ rất dài, bề ngoài cũng gần như không thay đổi. Vì thế, gần hai mươi năm qua đi, Lộ Nhậm vẫn là dáng vẻ thiếu niên. Sau khi giấu đi thực lực, người khác cũng nhìn không ra đây là một người đã đạt tới cảnh giới tông sư. Cậu ra khỏi sân bay, gọi một chiếc xe, đi tới trường cấp 3 Kỳ Lân một chuyến. Lộ gia ngày trước, đã rời khỏi thành phố Kỳ Lân, mà cái tên Lộ Nhậm trong kí ức của mọi người, sớm đã dần phai nhạt theo sự thức tỉnh của cậu rồi. Trường cấp 3 Kỳ Lân còn đây, chiếm diện tích lớn gấp mấy lần so với hai mươi mấy năm trước. Là trường học cũ của Kỷ Kiêu, nơi này đã trở thành trường học danh giá nhất toàn bộ Đông Châu. Khi Lộ Nhậm đến cổng trường, đã là buổi tối. Người không liên quan, tất nhiên không thể tùy ý ra vào trường học. Lộ Nhậm bị ngăn lại cổng trường, hỏi cậu có giấy thông hành không. Cậu suy nghĩ, lấy điện thoại ra, mở một cái giấy chứng nhận điện tử ra. Đây là Kỷ Kiêu làm cho cậu, nói ở Đông Châu có cái giấy chứng nhận này là có thể ra vào tuỳ ý bất cứ đâu. Trường cấp 3 Kỳ Lân, chắc là cũng là có thể. Sau khi nhìn xong, thái độ bảo vệ có hơi không đúng, mắt thấy cung kính hơn nhiều, còn hỏi "Ngài có cần sắp xếp lãnh đạo trường đi tham quan với ngài không ạ?" Lộ Nhậm sững sờ, chắc biết đây là thẻ của Kỷ Kiêu. Cậu lắc lắc đầu, nói "Tôi cũng từng học ở đây, tùy ý đi dạo là được." Bảo vệ gật đầu, nói "Nhìn tuổi của ngài, chắc là mới tốt nghiệp không bao lâu, vậy chắc rất quen thuộc với trường học, xin cứ tự nhiên." Lộ Nhậm gật đầu, nhận lấy thẻ thân phận, đi vào. Cậu tìm được phòng học trước kia, ngoài ý muốn phát hiện cả khu dạy học đã bị khoá lại. Thời gian này, bên trong không có ánh sáng, tối đen như mực, không có người. Lộ Nhậm trực tiếp đề khí, nhảy lên tầng 3. Nơi này, tất cả đều quen thuộc, hình như nơi này đã trở thành địa điểm tham quan được bảo tồn hoàn chỉnh. Lộ Nhậm đẩy cửa ra, đi vào phòng học, mọi thứ bên trong đều quen thuộc. Cậu bật đèn lên, đi về chỗ bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống vị trí đã từng thuộc về Kỷ Kiêu. Lộ Nhậm có chút thất thần, theo bản năng mò mẫm trong hộc bàn một chút, bên trong không có gì hết. "Cậu đang làm gì vậy?" Lộ Nhậm quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Kiêu đứng ở sau cửa. Trong khoảng thời gian ngắn, thời gian như quay trở về trước kia, ngày đầu tiên sau khi Lộ Nhậm và Tiểu Quân ký kết hiệp nghị. Ngoài việc thiếu niên đứng ở cửa giờ đã là dáng vẻ trưởng thành, vẻ trẻ con đã hoàn toàn rút đi. Kỷ Kiêu chỉ đứng ở nơi đó, như tuyết trên đỉnh núi, mang đến một loại hơi thở xâm lấn. Lộ Nhậm nhướng mày, nói "Tìm đồ đó, cậu không thấy à?" Kỷ Kiêu đi vào, nhìn cậu "Tìm cái gì?" Lộ Nhậm đứng dậy, kéo lấy cổ áo Kỷ Kiêu, hôn lên môi hắn. Sau một lúc lâu, cậu đẩy Kỷ Kiêu ra, nhíu mày, hỏi một câu. "Tối hôm đó là cậu à?" Cảm giác, rất quen thuộc. Kỷ Kiêu hơi loạn, hỏi "Hửm?" Lộ Nhậm "......" Xem ra là không phải. Tâm tư cậu quay nhanh, nhanh chóng lấp liếm "Ý tôi là, sau khi tôi uống say, là cậu đưa tôi về à?" "Ừm." Kỷ Kiêu mắt lộ ra vẻ hoài niệm, nói, "Đúng thật là lâu lắm rồi không thấy lại dáng vẻ uống say của cậu." Vô số hồi ức hiện lên trong lòng, Lộ Nhậm đang nhớ lại những đoạn ngắt quãng, nắm bắt được vài điều kinh khủng. Cậu có chút không dám tin, chầm chậm nhìn về phía Kỷ Kiêu. "Tôi, lúc trước, sau khi tôi uống say, thường làm cái gì?" Kỷ Kiêu cuối cùng cũng không nhịn được, cười khẽ ra tiếng, nói "Cậu nhớ ra rồi à?" Lộ Nhậm giống như bị sét giữa trời quang đánh trúng, cậu vẫn luôn cho rằng, Kỷ Kiêu rung động với mình, là vì hắn là phân hồn bị thế giới nhỏ này hấp dẫn. Nhưng thật sự không ngờ tới, lúc trước cậu đã làm cái gì thế này!!! Phi lễ thiếu niên Kỷ Kiêu chưa 18 tuổi, tỉnh lại lại nói hai người là anh em tốt, sau đó còn phủi mông bỏ chạy. Cặn bã, quá cặn bã. Kỷ Kiêu thấy vẻ mặt Lộ Nhậm rối rắm, sấn tới hôn lên má cậu một cái "Không sao hết, tôi rất vui." Lộ Nhậm che mặt, xua xua tay, nói "Đừng nói nữa, lịch sử đen." Để chuyển chủ để, Lộ Nhậm trực tiếp hỏi "Sao cậu đến đây nhanh vậy." "Sáng hôm đó, cậu vừa rời đi thì tôi......Chúng ta đã phát hiện." Kỷ Kiêu nói, "Sau khi cậu đột phá, có ảnh hưởng rất lớn với Vùng trung tâm." Lộ Nhậm đã hiểu, Vùng trung tâm đến từ chính không gian giới tử, Mộc bài trên cổ cậu là thứ trung gian để tiến vào không gian giới tử. Mộc Bài chỉ cần vừa rời khỏi Vùng trung tâm, bọn họ sẽ có cảm ứng ngay. Cậu cười nhạo một tiếng, nói "Vậy những người khác đâu? Cũng tới rồi à?" Kỷ Kiêu lắc đầu, nói "Đối với hướng đi của cậu, có một chút khác biệt nho nhỏ." Kỷ Kiêu nói rất nhẹ nhàng, Lộ Nhậm lại nghe ra chút hương vị khác. Rất hiển nhiên, lại là sau khi giao lưu "thân thiết", mỗi người đi một hướng. Nhưng vậy cũng tốt, tiện cho Lộ Nhậm biết rõ tình huống ngày đó. Cậu suy nghĩ, trực tiếp tiến lên một bước, đẩy Kỷ Kiêu một cái. Kỷ Kiêu thuận thế dựa vào bàn học phía sau, lại giơ tay ôm lấy Lộ Nhậm đang sáp tới, vô cùng thuần thục. Lộ Nhậm ngửi ngửi cổ Kỷ Kiêu, là hơi thở rất quen thuộc, hôm đó có mấy chi tiết. Cậu nhớ rõ, cậu dường như cắn một cái vào đầu vai người nọ. Rất mạnh. Dưới sự tức giận còn mang theo sức mạnh nguyên tố, tuy không phải là vết thương nặng gì, nhưng cũng không khép lại nhanh như vậy. Thăm dò, thì phải có một cái lý do, để tránh Kỷ Kiêu phát hiện ra manh mối gì. Lộ Nhậm giơ tay, đặt lên vai Kỷ Kiêu, nhẹ nhàng xoa xoa. "Thấy cậu mặc thế này, thì tôi nhớ dáng vẻ thiếu đánh của cậu ngày hôm đó." Lộ Nhậm vừa nói, vừa dùng sức kéo cổ áo ra Kỷ Kiêu. Phản ứng của Kỷ Kiêu, chỉ là hơi rũ mắt xuống, nhìn tay Lộ Nhậm, không có bất cứ ý phản kháng nào. Đối phương phối hợp như vậy, Lộ Nhậm được một tấc lại muốn tiến một thước, kéo áo Kỷ Kiêu xuống một nửa. Ể...... Không phải hắn. Vậy chuyện này có chút xấu hổ rồi, vẻ mặt Lộ Nhậm không đổi, cố gắng bình tĩnh "Đương nhiên, bây giờ khác rồi." Cậu muốn kéo áo lên cho Kỷ Kiêu, lại bị nắm lấy cổ tay, lực còn rất lớn. Lộ Nhậm giương mắt lên, nhìn thấy đôi mắt Kỷ Kiêu, trong mắt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, sâu đến mức làm người ta có hơi hốt hoảng. ...... *** Lộ Nhậm đang ngồi ngây ngốc trên chuyến bay tới Nam Châu, cậu lại chạy trốn xuyên đêm. Tình huống có hơi xấu hổ, ngày đó ở phòng học, tình huống suýt chút nữa không thể vãn hồi. Vào thời khắc mấu chốt, lý trí Lộ Nhậm online, nhớ ra bản thân đang chạy trốn. Không thể làm loạn tiếp nữa, nhưng Kỷ Kiêu đã ẩn ẩn có dấu hiệu mất khống chế, thủ đoạn khuyên can của Lộ Nhậm, có hơi mãnh liệt một chút. Cậu đánh ngất Kỷ Kiêu, rồi chạy. Chuyện loạn thành như vậy, cậu hành động theo bản tâm, tìm được Thịnh Cảnh trước rồi nói. Lộ Nhậm gọi một cuộc điện thoại, người nghe điện thoại lại là bạn của Thịnh Cảnh. Sau khi hỏi rõ hướng đi, Lộ Nhậm biết sau khi Thịnh Cảnh trở về bị bọn họ kéo đến hội sở tụ họp. Khi cậu tới, cảnh tượng vô cùng dữ dội. Cửa lại rất trùng hợp không đóng chặt, để lại một cái khe, Lộ Nhậm có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói chuyện với nhau ở bên trong. Người bên trong người trừ Thịnh Cảnh, còn lại đều là những người bạn cũ của hắn. "Thịnh Cảnh, vợ cậu có tới không vậy?" "Sao...sao không tới chứ! Tôi gọi điện thoại rồi, cậu ấy chắc chắn tới." Nghe giọng nói mơ hồ của Thịnh Cảnh, có thể đoán là đã uống chút rượu, có chút không tỉnh táo. Lại có người cười nói "Xí, cậu đừng có mạnh miệng, nói nhiều năm như vậy rồi, cũng không thấy cậu mang người ta tới? Xem ra lời đồn là sự thật?" Thịnh Cảnh không nói gì. Có người tò mò hỏi "Lời đồn gì vậy?" "Nghe nói năm đó, Thịnh Cảnh ở trong lễ đính hôn, bị người ta cướp hôn. Có điều nghe nói năm đó lễ đính hôn này là gia tộc bức ép, Thịnh Cảnh vẫn luôn không vui." Người này nói rất nhỏ, dường như không xác định lắm. "Vậy vụ cướp hôn là kế hoạch của Thịnh Cảnh? Thông đồng vừa vặn có thể không cần đính hôn?" Thịnh Cảnh cả giận nói "Nói bậy cái
Trong lòng Kỷ Kiêu, cậu là một hình bóng đặc biệt, khiến Kỷ Kiêu nhớ mãi không quên. Nhưng mọi người đều cho rằng, có người trân trọng cậu đến thế mà cậu không biết quý trọng, còn dám lừa gạt Kỷ Kiêu, ác độc châm ngòi quan hệ của hắn ta với người yêu. Thịnh Cảnh và cậu là cặp đôi chơi cùng nhau từ nhỏ, người người đều cho rằng hai người là thanh mai trúc mã, nhưng mà cậu lại quá khiến người chán ghét, cứ bu bám lấy Thịnh Cảnh, làm tất cả mọi thứ để ép Thịnh Cảnh đính hôn với cậu. Thời Diễn có một tình nhân nhỏ, khi mọi người thấy cậu, họ đều cho rằng cậu là một người không biết tự lượng sức, càng không biết thân biết phận, đã nói rõ chỉ là thế thân, nhưng lại mơ tưởng có thể lấy được trái tim Thời Diễn. Nghiêm Chỉ cùng cậu là đối thủ một mất một còn của Nghiêm Chỉ, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu tự tìm đường chết, dám can đảm cướp người trong lòng của thiên chi kiêu tử. Lộ Nhậm đã chịu đủ việc làm người công cụ trong trò chơi tình yêu rồi, cậu thật sự không có hứng thú với chuyện yêu đương.
Edit - beta Axianbuxian12 Chiều tối, trong phòng học không có một bóng người, sau khi được ánh hoàng hôn phủ lên ngược lại cũng không có vẻ quạnh quẽ. Lộ Nhậm đẩy cửa ra đi vào, cậu có chút chần chờ, nhưng vẫn rất nhanh tìm được chỗ ngồi của Kỷ Kiêu. So với bàn học lộn xộn bên cạnh, bàn học của Kỷ Kiêu sạch sẽ có hơi quá mức. Ngoài sách vở, cốc nước ra, hầu như không có đồ dùng cá nhân nào. Lộ Nhậm liếc nhìn cửa một cái, ngẫm lại thời gian biểu của Kỷ Kiêu một chút, đánh giá đối phương sắp quay về. Kỷ Kiêu tự hạn chế đến kinh người, sau khi ăn cơm xong, nhất định sẽ vào giờ này quay về lớp làm bài tập, nửa tiếng sau lại tới Diễn Võ Trường của trường học huấn luyện. Ba năm cấp 3, hắn đều như vậy. Lộ Nhậm trong cốt truyện này là một đại thiếu gia mắt mọc trên đỉnh đầu, thời trung học không có quan hệ gì với Kỷ Kiêu. Nhưng mỗi một cái cốt truyện cậu trải qua không biết bao nhiêu lần, chi tiết có thể nhớ lại nhiều đếm không xuể. Một vài thói quen thời học sinh của Kỷ Kiêu cũng ở trong đó. Ví dụ, hắn làm bất cứ chuyện gì đều có kế hoạch hoàn mỹ. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ dựa theo cái kế hoạch này mà làm. "Bắt đầu biểu diễn." Lộ Nhậm kéo ghế dựa ra ngồi xuống, duỗi cái eo, bắt đầu tìm kiếm. Bàn tay cậu thò vào bên trong bàn sờ loạn một, tùy ý ném tất cả đồ gì đụng phải lên trên mặt bàn. Mấy cái bút còn có sổ các kiểu cùng sách bị cậu ném hết ra, rất nhanh liền làm cái bàn của Kỷ Kiêu hỏng bét. Điện thoại trong túi điên cuồng rung lên, Lộ Nhậm không buồn phản ứng, lấy điện thoại ra ném trên mặt bàn, lại xoay người sờ cái cặp sách treo bên cạnh cái bàn. "Cậu đang làm gì?" Âm thanh thanh lãnh vang lên, trong phòng học trống trải tạo ra chút tiếng vọng. Lộ Nhậm không chút hoang mang, dừng tay, xoay người, nhìn thấy thiếu niên Kỷ Kiêu đang đứng sau cánh cửa. Bây giờ, Kỷ Kiêu 17 tuổi, còn chưa trở thành cổ võ tông sư uy chấn một phương kia. Là một trong bốn người phải công lược người trong sách, Kỷ Kiêu lớn lên phù hợp hết thảy những tưởng tượng tốt đẹp của thiếu niên thiếu nữ. Khuôn mặt thanh tuyển, làn da trắng nõn, giữa mặt mày lộ ra sắc bén. Có vài phần ngây ngô, mang theo sức sống bừng bừng dưới ánh mặt trời. Thời thơ ấu nhấp nhô cùng thời thiếu niên gian nan, lại khiến giữa mặt mày hắn so với bạn cùng lứa tuổi lại nhiều hơn một tia trầm ổn. Kỷ Kiêu không thích phá vỡ kế hoạch, cũng không thích người khác chạm vào đồ của hắn. Ánh mắt hắn dừng trên mặt bàn vài giây, lúc này mới chuyển tới trên người Lộ Nhậm. Thiếu niên ngồi chỗ bên cửa sổ, cằm hơi dương lên, ánh chiều tà vừa lúc nhiễm lên gương mặt tinh xảo kia màu sắc lộng lẫy. Lộ Nhậm, tiểu thiếu gia Lộ gia. Cậu là người đầu tiên Kỷ Kiêu nhớ kĩ sau khi được đặc cấp tiến vào trường cấp 3 này. Nguyên nhân rất đơn giản, Lộ Nhậm lớn lên cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của Kỷ Kiêu, niên thiếu mộ ngải[1]. Chỉ là, dù vẻ ngoài phù hợp thẩm mỹ cũng không cách nào che lấp được tính cách ác liệt của Lộ Nhậm. Kỷ Kiêu từ trước đến nay bình tĩnh trầm ổn cũng bị khiêu khích điểm giới hạn đến có chút tức giận. Hắn nhắm mắt lại, lặp lại từng câu từng chữ "Đây là chỗ ngồi của tôi, cậu đang làm cái gì." Lộ Nhậm nhướng nhướng mày, chẳng để ý lửa giận của Kỷ Kiêu chút nào "Tìm đồ đó, cậu không thấy à?" "......" Kỷ Kiêu im lặng một chút, giống như bị cậu nói đúng lý hợp tình đến ngây người. Điện thoại đặt ở trên mặt bàn rung một chút, sau đó liên miên không dứt. Lộ Nhậm phiền không chịu được, giơ tay cầm lên. 【 Tiểu Quân Cậu làm cái gì thế? Kỷ Kiêu sắp bị cậu tức muốn nổ luôn rồi. 】 Thông qua tiếp xúc với điện thoại, Lộ Nhậm có thể giao lưu với Tiểu Quân. 【 Lộ Nhậm Lấy lại thuốc của tôi, đồ của tôi, không được sự cho phép, sao có thể tùy tiện tặng người khác. 】 【 Tiểu Quân Cậu muốn để lộ ra sự tồn tại của Mục Thanh Đồng sao? 】 【 Lộ Nhậm Chính là muốn để cho Kỷ Kiêu biết tâm ý của người nào đó, là liệu pháp giải mẫn cảm[2], hiểu không. 】 【 Tiểu Quân Cái gì lằng nhằng thế, không phải đã nói giúp Kỷ Kiêu trị liệu bệnh cuồng yêu[3] rồi à? Sao cậu lại có thể giúp hắn nói chuyện yêu đương! 】 Tiểu Quân tự xưng Thiên Đạo, vào thời điểm Lộ Nhậm nản lòng thoái chí sau khi chết vô số lần, kéo cậu vào một không gian thần kỳ, nói cho cậu tất cả sự thật. Nói tóm lại là, thế giới mà Lộ Nhậm đang sống là một trò chơi, trò chơi yêu đương với người trong sách. Cái gì mà linh khí khôi phục, cái gì mà cổ võ tranh phong, đều là vì tô điểm cho người trong sách mà tồn tại. Lộ Nhậm dùng ba phút tiếp nhận tất cả những thiết lập thế giới đều là vì phục vụ yêu đương, bao gồm cả bản thân cậu. Đương nhiên, nhiều lần chết thảm Lộ Nhậm đây không phải là mấy người trong sách được công lược kia. Cậu chẳng qua chỉ là một pháo hôi, tác dụng duy nhất chính là thúc đẩy cốt truyện cùng tuyến tình cảm phát triển mà thôi. Kỷ Kiêu là vai chính của quyển sách này, kiểu thanh lãnh nội liễm. Lộ Nhậm dưới sự trợ giúp của Tiểu Quân, lấy thị giác của người chơi trải nghiệm toàn bộ thế giới của Kỷ Kiêu. 【Tiết tiếp theo là tiết cổ võ, chuông vào học đã vang, cậu[4] vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng thay đồ, lại phát hiện bên trong có người. Người nọ đưa lưng về phía cửa, đang thay võ phục thuận tiện hành động, vòng eo gầy nhưng rắn chắc, chỉ là ở bên hông lại có một vết bầm lớn. Tố chất thân thể cổ võ giả khác với người thường, chỉ có vết thương nghiêm trọng mới có thể dẫn tới bầm tím. Trong lòng cậu nghĩ, người này không biết vì sao lại bị thương nặng như vậy. Ngay lúc này, người kia quay đầu lại, lộ ra một gương mặt thanh tuyển và lạnh nhạt như trăng. Là Kỷ Kiêu. Cậu theo bản năng lùi lại một bước, mặt căng đến đỏ bừng. Kỷ Kiêu là người cậu thầm thích từ lâu. Ngày đầu tiên khai giảng, cậu suýt thì đến trễ, trong lúc vội vội vàng vàng vọt vào trường học suýt chút nữa thì ngã, là Kỷ Kiêu đã đỡ cậu một cái. Từ đó về sau, cậu vẫn luôn chú ý hắn. Lúc này, cậu sờ đến hộp thuốc trong túi quần, đó là của Lộ Nhậm, bạn thân của cậu cho cậu. Lộ Nhậm đến từ Lộ gia, là cổ võ thế gia truyền thừa dài lâu. Tiểu thiếu gia Lộ gia tùy tay đưa ra một hộp thuốc, ở bên ngoài ngàn vàng khó cầu, rất có hiệu quả đối với việc chữa trị vết thương trên người cổ võ giả. Lúc này, cậu có lựa chọn A Trực tiếp đưa cho Kỷ Kiêu. B Chờ Kỷ Kiêu đi rồi lén để vào cặp sách của hắn. 】 Lúc ấy, khi Lộ Nhậm nhìn thấy mấy lựa chọn này, còn khá tò mò mà chọn A. Nếu trực tiếp đưa ra, để Kỷ Kiêu biết người chơi yêu thầm hắn, những chuyện rối loạn phía sau có phải sẽ không dính lên người Lộ Nhậm cậu nữa không. Cốt truyện tiếp tục diễn ra. 【 Kỷ Kiêu "Xin lỗi, không cần."】 Kỷ Kiêu lạnh nhạt từ chối cậu, đóng cửa rời đi. Cậu cũng không để ý Kỷ Kiêu từ chối, biết rõ tính cách đối phương chính là như vậy. Cậu vẫn rất lo lắng vết thương trên người Kỷ Kiêu, nghĩ nghĩ, quyết định lén để thuốc vào cặp sách của Kỷ Kiêu. 】 Lộ Nhậm "......" Cậu trầm mặc một lát, vẫn là nhịn không được mà phun tào[5] "Nếu đều là cùng một kết quả, vậy lựa chọn này có ý nghĩa gì?" Tiểu Quân giải thích vẫn như cũ là tất cả vì phục vụ chuyện yêu đương. Lộ Nhậm nghe xong chỉ cảm thấy đau đầu, cũng coi như đã biết bản thân tại sao lại giống như điên cuồng hận một người hay yêu một người. Đúng là buồn cười. Cậu thở dài một hơi, tiếp tục xem cốt truyện, xem những chuyện mà mình đã từng không hiểu. 【Sau khi tan học, cậu[4] vẫn không yên lòng Kỷ Kiêu, quyết định lén đi theo hắn. Rất nhanh cậu đã đi theo Kỷ Kiêu tới hắc phố. Cậu thấy Kỷ Kiêu đi vào một sàn võ đấu ngầm, trong lòng quýnh lên, muốn đi theo vào, lại bị bảo vệ to con bên ngoài ngăn lại. Bảo vệ "Mời đưa thẻ hội viên." Cậu không lấy ra được thẻ hội viên, chỉ đành bất đắc dĩ rời đi. Khi cậu chuẩn bị về nhà, đột nhiên nghe thấy đối thoại của đám người bên cạnh. "Tên tiểu tử họ Kỷ kia, quá kiêu ngạo, hôm nay chúng ta sẽ dạy dỗ hắn một chút." "Chỉ mấy người chúng ta không đánh lại hắn." "Mày yên tâm, tao nhờ người bỏ vài thứ hay ho vào trong nước của hắn, đến lúc đó......haha." Cậu sửng sốt một chút, bước chân rời đi liền ngừng lại, nhưng lại không chắc chắn có phải là mình đã nghe lầm hay không. Cậu quyết định ở bên ngoài chờ Kỷ Kiêu ra, nói cho hắn biết tin này. Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Kỷ Kiêu ra. Cậu có chút sốt ruột, kéo một người qua đường dò hỏi, mới biết được sàn đấu ngầm này có cửa sau. Cậu liền chạy qua, vừa lúc thấy đám người kia đang vây công Kỷ Kiêu. Lúc này Kỷ Kiêu còn có thừa sức đánh lại, cậu lại phát hiện bước chân hắn có hơi hỗn loạn, rõ ràng là bị người khác động tay động chân. Lúc này, cậu quyết định A Gọi điện thoại kêu người tới đây. B Báo cảnh sát. C Tự mình lên hỗ trợ. 】 Chuyện sau đó, Lộ Nhậm rất quen thuộc. Cậu chính là người công cụ xúi quẩy kia, bị một cú điện thoại của người chơi gọi tới đây, ra lệnh cho vệ sĩ đánh đuổi đám kia người đi. Lý do của Mục Thanh Đồng là y bị đám người kia bắt nạt. Lộ Nhậm là một đại thiếu gia hống hách, bảo cậu cứu người chắc chắn là không được, nhưng bắt nạt bạn của cậu cũng không được. Lúc ấy Lộ Nhậm tự nhiên không biết ở trong góc tối kia có một người bị đánh đến gần như đã mất đi ý thức - Kỷ Kiêu, đánh người xong mang liền mang vệ sĩ cùng người chơi rời đi. Lúc sau, Kỷ Kiêu mất đi ý thức lại tỉnh lại nhìn thấy hộp thuốc rơi từ trong cặp ra cùng với gia huy in ở trên. Trước khi hắn ngất đi, nhìn thấy quần áo trên người gia nhập chiến cuộc cũng có gia huy giống như vậy. Theo lẽ tự nhiên, Kỷ Kiêu đã coi Lộ Nhậm trở thành người cứu mình. Đặt ở trong lòng lâu rồi, lại biến thành ánh trăng sáng. Tất cả đều là hiểu lầm, dựa theo trình tự nào đó mà bịa ra, hiểu lầm tồn tại chỉ vì kích thích tình tiết máu chó mà thôi. Lúc này Lộ Nhậm đứng trong phòng học, đã hoàn toàn hiểu rõ logic của mọi chuyện. Tất cả, đều là để người chơi có thể vừa máu chó lại kịch tính mà giao lưu với Kỷ Kiêu mà thôi. Bây giờ, Lộ người công cụ Nhậm, trong trình độ nhất định có thể thoát khỏi khống chế của cốt truyện, quyết định bắt đầu từ nguồn gốc sửa chữa lại hiểu lầm. Con đường tình cảm giữa Kỷ Kiêu và người chơi, không liên quan đến Lộ Nhậm. Lộ Nhậm bỏ tay khỏi điện thoại, không buồn phản ứng với Tiểu Quân đang la hét. Cậu làm lơ ánh mắt phẫn nộ của Kỷ Kiêu, thong thả ung dung móc một hộp thuốc từ cặp sách treo ở một bên kia ra. "Thuốc này ở đâu ra?" Kỷ Kiêu chỉ là nhìn lướt qua hộp thuốc, nói "Tôi không biết, đây không phải lý do cậu lục đồ của tôi." Giọng thiếu niên ép tới rất thấp, Lộ Nhậm có thể nghe ra là Kỷ Kiêu cố nén tức giận, cậu cũng không để ý, tiếp tục khiêu khích. "Xem gia huy này, là gia huy của Lộ gia, thuốc này, là bí dược Lộ gia, không bán ra bên ngoài." Thiếu niên Kỷ Kiêu, rất hiếu thắng. Hắn nháy mắt liền hiểu rõ điều gì, nói "Không phải tôi trộm, trong phòng học có camera, cậu có thể tra." Lộ Nhậm cười, tiếng cười mang theo chút ác ý, "Cậu cho rằng tôi sẽ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này để hãm hại cậu? Tôi không có rảnh như vậy đâu." Cậu cười cười, thưởng thức vẻ mặt xanh mét mang theo xấu hổ kia của Kỷ Kiêu, lúc này mới thong thả ung dung nói tiếp. "Tôi đương nhiên là đã tra camera theo dõi rồi mới đến, thuốc này là tên tiểu tuỳ tùng của tôi, Mục Thanh Đồng lén để vào trong cặp của cậu. Chậc chậc chậc, hay cho một lòng say mê, mượn hoa dâng phật nha." Tiểu Quân ở bên trong điện thoại nghe xong toàn bộ hành trình có chút tuyệt vọng, vì sao người duy nhất thức tỉnh ý thức bản thân lại là Lộ Nhậm. Người này làm pháo hôi chết thảm nhiều lần không phải không có đạo lý, hống hách ngang ngược, mỗi một lần đều nhảy nhót ở trên điểm giới hạn của thiên mệnh chi tử. Đơn giản mà nói, nhiệt tình đi tìm chết. Lúc này, Lộ Nhậm cũng đang tìm đường chết. "Chẳng qua là cái đuôi theo sau, đưa cậu ta chút đồ tốt, lại dám lừa gạt tôi đưa cho người khác." Kỷ Kiêu không nói gì, chỉ có thể từ bàn tay hơi dùng sức của hắn mới nhìn ra chút cảm giác áp lực. Lộ Nhậm nhếch cao lông mày, tung hộp thuốc trong tay lên cao, rồi lại ném vào thùng rác phía xa. "Đồ của tôi, không được tôi cho phép, ai cũng không thể động vào." Nói xong, cậu không thèm liếc mắt nhìn Kỷ Kiêu một cái, đẩy cửa đi ra ngoài. ***Chuyên mục giải nghĩa[1] 'niên thiếu mộ ngải' - 年少慕艾 [nían shào mù ǎi] mình đã tra cụm này nhưng không ra được nghĩa, bạn nào biết thì bảo mình để mình sửa nhé. [2] 'liệu pháp giải mẫn cảm' - 脱敏疗法 [tuō mǐn liáo fǎ] là viết tắt của liệu pháp giải mẫn cảm cụ thể, còn được gọi là liệu pháp giải mẫn cảm, thuộc liệu pháp miễn dịch đặc hiệu, là một trong những cách điều trị bệnh dị ứng do chất dị ứng gây ra bao gồm hen suyễn dị ứng, hen suyễn do thuốc, viêm da dị ứng, Mục đích làm giảm các triệu chứng, rút ngắn thời gian khởi phát và giảm lượng thuốc. Nguồn baidu. [3] Nguyên văn là 恋爱脑 [liàn ài nǎo] từ phổ biến trên mạng, dùng để chỉ một người khi yêu đặt tất cả sức lực và tâm trí của mình vào cảm xúc và người yêu. Nguồn baidu. Vì không tìm thấy từ nào thích hợp nên mình tạm dịch là 'cuồng yêu', bạn nào có từ gì hay hơn thì bảo mình để mình sửa lại nhé. [4] 'cậu' ở đây là người chơi tức là Mục Thanh Đồng không phải Lộ Nhậm. [5] 'phun tào' - 吐槽 - [tǔ cáo] từ vựng tiếng Trung, thường đề cập đến việc tìm ra lỗ hổng hoặc từ khóa trong ngôn ngữ hoặc hành vi của đối phương, như một cách để thể hiện sự cảm khác hoặc nghi vấn. Khi tần suất sử dụng tăng lên, ý nghĩa của nó cũng thay đổi thành chế giễu người khác hoặc chất vấn; đề cập đến nội dung chế giễu; chế nhạo; phàn nàn, Nguồn baidu.
tôi bỏ chạy sau khi ngược bốn tên tra công